♥♥♥ [A]cademy [A]lice ♥♥♥
Xin đăng nhập hoặc đăng kí để làm thành viên của Diễn Đàn [G]akuen [A]lice
♥♥♥ [A]cademy [A]lice ♥♥♥
Xin đăng nhập hoặc đăng kí để làm thành viên của Diễn Đàn [G]akuen [A]lice
♥♥♥ [A]cademy [A]lice ♥♥♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
♥♥♥ [A]cademy [A]lice ♥♥♥

Welcome to [A]cademy [A]lice
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» NewTrent icarrier 12000 mAh external battery pack
Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeSun Aug 19, 2012 4:10 am by ipad2covers

» Hugbert's UAS Test
Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeSun Aug 19, 2012 4:01 am by ipad2covers

» PS3 Controllers
Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeSun Aug 19, 2012 3:47 am by ipad2covers

» Controllers plastic feels sticky is it degrading?
Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeSun Aug 19, 2012 3:37 am by ipad2covers

» PS3 Controller Support: Controller not charging
Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeSun Aug 19, 2012 3:26 am by ipad2covers

» Controlling Windows on my Mac by using a PS3 controller?
Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeSun Aug 19, 2012 3:14 am by ipad2covers

» Fine Tip Stylus
Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeWed Aug 15, 2012 8:30 am by ipad2covers

» Just tell me what iPad3 case to obtain
Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeWed Aug 15, 2012 8:23 am by ipad2covers

» Invisibleshield Includes Scratch
Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeWed Aug 15, 2012 7:59 am by ipad2covers

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Diễn Đàn
Affiliates
free forum


 

 Hạnh phúc mãi mãi về sau

Go down 
Tác giảThông điệp
Mermaid Melody
Ứng viên Nàng Hoa
Ứng viên Nàng Hoa
Mermaid Melody


Tổng số bài gửi : 7
Điểm thưởng : 36
Reputation : 1
Birthday : 15/06/1993
Join date : 12/10/2009
Age : 31
Châm ngôn cuộc sống Châm ngôn cuộc sống : Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng tình yêu với manga là không thể thay đổi

Hạnh phúc mãi mãi về sau Empty
Bài gửiTiêu đề: Hạnh phúc mãi mãi về sau   Hạnh phúc mãi mãi về sau Icon_minitimeThu Nov 05, 2009 8:54 pm

Lục web tìm được cái fic này kit thấy cũng hay nên mhờ kaichan xin phép rùi trans lun
Nghe tên biết ngay kết cục nhg tôn trọng bản quyền là trên hết nên…

Credit: This fic belongs to prettycj on FanFiction.Net - translated with permission.

Rate K+, nói là như thế nhg 2 nước có phong tục tập quán khác nhau nên có một số cảnh hơi người lớn một chút, kit sẽ để font trắng mấy đoạn này, ai có máu dê giống tui thì hãy đọc nhá, vì dù sao tui cũng là người đã dịch ra
Thể loại: Romance/Drama
Author: prettycj
Nguồn : FanFiction.Net
Tin kit đi, nếu kit là Higuchi Tachibân-sensei thì kit sẽ cho PSP lấy Serio, và Natsume sẽ lấy Narumi-sensei


THE_PERFECT_ENDING
HẠNH PHÚC MÃI MÃI VỀ SAU

CHAPTER 1

Mikan ngắm nhìn mình trong gương. Nhìn xem Mikan thật tuyệt vời , cô mặc một cái váy trắng dài qua đầu gối. Mái tóc nâu dài vắt qua vai. Nói chung Mikan đã lớn lên rất nhiều , cơ thể của một người phụ nữ nhưng trí óc vẫn chẳng chịu thay đổi.
Mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi . Hoà bình. Gia đình được phép thăm học sinh ,những học sinh như Natsume ko còn phải làm những nhiệm vụ nguy hiểm nữa. Một vài đôi như Tsubasa-sempai và Misaki-sempai đã kết hôn . Học sinh được tốt nghiệp vào năm 18 tuổi .Họ có thể lên đại học của những người bình thường .
Hôm nay là một ngày đặc biệt, là sinh nhật của cô ấy, sinh nhật lần thứ 17. Mikan và Hotaru định tổ chức tại Phố trung tâm . Tiêng gõ cửa bỗng vang lên.
“Mời vào”Mikan trả lời.
“Tớ đây ,tớ muốn cậu nhớ rằng…” Hotaru nhìn chằm chằm vào Mikan , ko thốt nổi nên lời.
“Sao vậy Hotaru?”
“Câụ thật xinh đẹp, Mikan.” Hotaru mỉm cươì, trả lời.
“Cám ơn, Hotaru! Chính tớ cũng rất ngạc nhiên. Cám ơn vì bộ váy tuyệt đẹp này, Hotaru.”
“ Đồ ngốc. Chỉ vì tớ muốn cái ngày quan trọng này thật đặc biệt nếu không cậu sẽ làm phiền tớ.”
“Hotaru, cậu thật qua đáng”. Mikan khóc ròng. Những năm qua, Hotaru cũng thay đooir nhiều, vẫn ‘nam tính’ với mái tóc ngắn nhưng càng khiến Hotaru trở nên xinh đẹp hơn. Cái đôi mắt màu tím như những viên ruby, và ngời sáng mỗi khi…đếm tiền. Thật sự là, giống Mikan, Hotaru cũng không thay đổi nhiều.

Mikan,và Hotaru bước vào một nhà hàng sang trọng
“Hotaru, tớ sợ lắm. Ở đây tối quá”. Mikan cố giật tay Hotaru định kéo đi nhg cô nhận ra ko còn thấy Hotaru đâu nữa.
Mikan khóc nức nở “Hotaru!? Cậu ở đâu, tớ sợ…”
Chợt, cả căn phòng sáng bừng lên, Mikan há hốc miệng kinh ngạc
“Ngạc nhiên chưa!? Chúc mừng sinh nhật, Mikan!”
Mikan nhận ra các bạn của cô. Cô kinh ngạc, toàn căn phòng được trang trí một cách rực rỡ với bóng bay đủ màu sắc, ruybăng, hoa…Và nhất là cái bánh sinh nhật có hình cô.
“Bọn tớ đã chuẩn bị rất kì công đấy, Mikan”. Inchou tặng cô một hộp quà rất lớn
“Cám ơn mọi người” Mikan nói trong nước mắt, cô quá xúc động
“Nín đi, cậu trông ngố hơn bao giờ hết”Hotaru nói
“Nhưng đây vẫn là một sinh nhật tuyệt nhất với tớ! Cám ơn mọi người”
“Mọi người, mau ăn thôi. Mikan cậu phải nếm thử tất cả các món tớ nấu cho cậu đấy nhé!.” Anna cố kéo Mikan ra bàn tiệc nhưng bị Permy ngănn cản.
“Không, cậu ấy phải mở quà trước!”. Permy ấn vào tay Mikan món quà của cô. Permy đã trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, đúng hơn thì phải nói là một vẻ đẹp trưởng thành và quyến rũ. Permy có hàng tá người theo đuổi, và thói quen của cô là thay bạn trai mỗi tháng một lần. Dù vậy Permy vẫn đối xử rất tót với Mikan, là một trong những người bạn tốt của Mikan.
Mikan mở món quà của Permy, sô nhận ra đó là một bộ váy ngủ vô cùng gợi cảm.
“Permy! Tớ không thể mặc mấy cái thể loại quần áo như vậy!!!”. Mikan mặt đổ chín như gấc.
“Ờ, sao mà biết được”
“Mikan, đây là quà của cậu !”. Ruka nói, gương mặt ửng đỏ. Ruka đã cao lên, nhờ hay cùng Natsume chơi báng rổ. Vẫn như trước, Ruka có hàng tá fan hâm mộ sẵn sàng chết vì cái bodỳ của cậu. Mikan mở quà, vô cùng ngạc nhiên. Trong đó là một tấm ảnh Mikan cách đây 7 năm.
“Cám ơn, Ruka, Tớ rất thích.” Mikan mỉm cười, thơm lên má cậu. Ruka mặt đỏ như gấc, cảm tưởng như cậu sắp xỉu đến nơi. Sau ngần ấy năm cậu vẫn còn dành tình cảm cho Mikan nhưng không dám thừa nhận. Ruka biết tình cảm của Natsume dành cho cô, chính xác thì ai cũng thấy, ngoại trừ Mikan. Cậu cũng biết Natsume đang đấu tranh với chính mình, nhưng cậu cũng biết sẽ có một ngày Natsume quyết định đến bên và cầu hôn Mikan. Hãy hi vọng là như thế. Mọi người còn khoảng chưa đầy 9 tháng nữa là tốt nghiệp, và chúa biết rằng trong thời gian dó, vận mệnh sẽ sắp đặt như thế nào. Tự đáy lòng Ruka, cậu biết Natsume mới là người Mikan cần. Là người duy nhất kiềm chế được Mikan khi cô…nổi cơn điên, và tuy lúc nào cũng giả bộ không quan tâm nhưng cậu luôn giúp đỡ Mikan mỗi khi cô gặp rắc rối. Và quan trọng hơn, Mikan là người con gái duy nhất khiến cậu cười.
“Mikan, Narumi-sensei nói sẽ đến muộn. Cậu có thể đi tìm thầy được không?” Hotaru nháy mắt.
“Được, tớ sẽ đi ngay”
Mikan đi thẩn thơ ở Phố Trung tâm, bất chợt, cô nhận thấy mình đang đứng dưới gốc cây anh đào, nơi mà cô và Ruka tìm thấy cậu đang ngủ. Mikan chợt nghĩ: ‘Không biết cậu ấy đang ở đâu nhỉ?’
“Này”. Tiếng nói làm Mikan giật mình, mất đà, trượt chân ngã.
“Ngốc. Cậu chẳng thay đổi chút nào. Quần trắng à?” Natsume trêu chọc.
“Natsume! Đồ háo sắc! Không được nhìn trộm tớ nữa. Neeus cậu cứ như vậy, mấy tên con trai khác tưởng đó là việc được cho phép, và sẽ làm tới đó”
“Tại sao? Mà có đứa nào muốn làm vậy à?” Giọng Natsume đầy giận dữ
“Không, theo tớ nhớ thì từ trước đến nay, cậu là người duy nhất làm cái việc đó. Đồ điên, ngốc nghếch!!!”
“Tốt, vì dù sao tớ cũng sẽ là người duy nhất”
Bất chợt, mặt Mikan ửng đỏ. Mikan như chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Trong cô tràn ngập các câu hỏi ‘Sao cậu ấy lại gần mình như thế nhỉ? Sao tim lại đập mạnh như thế này? Thật sự, mình rất muốn nói một cái gì đó, nhưng không thể. Cái giây phút này, sao mình muốn nó mãi mãi như vậy…’
Dòng suy nghĩ của Mikan chợt bị đứt đoạn khi Natsume lên tiếng
“Cô ngốc, lại đây, tớ có quà cho cậu”. Nói rồi Natsume thả vào lòng bàn tay Mikan một cái hộp nhỏ, được thắt nơ rất đẹp. Mikan mở hộp, nhìn thấy trong đó là một cái nhẫn đính kim cương hình trái tim màu hồng nhạt.
“Natsume, nó thật tuyệt! Nhưng chắc là đắt tiền lắm phải không?”. Mikan chợt nghĩ ‘Sao cậu ấy lại tặng mình cái đồ như thế này nhỉ?’
“Khi nhìn thấy nó, tớ chợt nghĩ đến cậu, tớ chắc nó sẽ hợp với cậu.” Natsume thì thầm, rồi cậu nhẹ nhàng nâng tay Mikan lên, đút chiấc nhẫn vào vừa khít.
Mikan không thể nói gì lúc này, đầu óc cô trống rỗng, trong cô tràn ngập hạnh phúc, và cả xấu hổ nữa
“Cám ơn” Thật sự Mikan không thể nói gì hơn,rồi cô thơm lên má cậu, như lúc đối với Ruka.
“Thật sự, tớ mong chờ một cái gì đó hơn nhiều, cô nhóc” Natsume bỗng tiến lại gần Mikan, ôm chặt lấy eo cô và chớp lấy thời cơ hôn vào môi Mikan. Mikan thật sự không biết nghĩ sao nữa, cô chưa từng hôn bao giờ. Vì chúa, đó là nụ hôn đầu, và trong tất cả mọi người sao lại là Natsume cơ chứ!?
Đoạn này khó dịch lắm, có thể hơi lủng củng và không sát nghĩa, mọi người đừng có chê nhé. Mấy lại kit vẫn còn ngây thơ, ‘tong tắng’ lắm, chưa có kinh nghiệm.
Natsume hôn cô một cách chậm rãi, dịu dàng . Dần dần, Mikan hôn đáp lại cậu. Cảm nhận đuợc sự đồng ý của Mikan, Natsume càng ôm chặt lấy Mikan, khiến cho nụ hôn càng nồng nàn. Đôi tay của Mikan quòang chặt quanh cổ Natsume. Cả hai người họ cứ thế chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Bất chợt tiếng pháo hoa vang lên kéo cả hai người trở về thực tại. Cả hai thỏ hổn hển, vì thiếu… oxi. Cả hai mặt đỏ chín, không thốt nên lời
“Natsume…” Mikan đưa tay lên chạm nhẹ lên môi mình. Trái tim Mikan đập liên hồi, cô không thể nghĩ thấu đáo bất cứ việc gì lúc này. Cô chỉ muốn bỏ chạy…
“Tớ…tớ phải đi” Mikan nói lí nhí, cô quay mặt đi, chạy nhanh hết sức có thể.
Mikan đi quá nhanh khiến Natsume không kịp ngăn cản cô
‘Cái quái gì khiến cô ấy bỏ đi cơ chứ?’. Natsme giận dữ. ‘Cô ấy không thích nụ hôn của mình sao?’. Không thể như vậy được, cô ấy đã hôn mình… Nghĩ đến đây bất giác Natsume mỉm cười. Sau rất nhiều năm mơ ước, cuối cùng cậu cũng có thể cảm nận được đôi môi người con gái mình yêu. Cậu đã nghĩ rằng dường như trái đất ddax ngừng chuyển động, và Mikan luôn làm cậu cảm thấy quên đi tất cả. Cô khiến cậu quên đi cái bóng tối đã nhấn chìm cậu…
Thật sự ban đầu, Natsume cảm thấy ‘kinh’ cái tật nói luôn mồm của Mikan. Cô ấy rất hay làm phiền cậu, và có vẻ như là người con gái duy nhất trong lớp không sợ cậu. Thậm chí cậu cảm thấy dễ chịu vì cô không thuộc đám fan của cậu. Cô ấy quan tâm đến tất cả mọi người, chính vì vậy Mikan rất được bạn học yêu quý. Cô dường như không biết bỏ cuộc là gì, luôn cổ vũ mọi người cùng cố gắng, và cô cũng là người mà cậu yêu nhất. Natsume bất chợt thở dài. Cậu đã cố phủ nhận điều đó trong suốt 7 năm. Ban đầu là vì Ruka. Cậu biết Ruka cũng có tình cảm với Mikan. Dù đã cố nhưng cậu không thể dừng cái tình cảm đó được. Cậu nhớ về ngày vở kịch ‘Người đẹp ngủ và Bạch tuyết’, khi Mikan và Ruka sắp chạm môi cậu không thể nghĩ gì khác được. Cậu làm theo ngay cái ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu, cầm quả táo của Youchan ném về phía Mikan. (Nếu có ai thắc mắc thì câu trả lời là anime hơi khác với manga).
Chính cậu cũng rất ngạc nhiên khi nhận ra mình đã ghen. Vì chúa, Ruka là bạn thân của cậu…lẽ ra cậu nên từ bỏ. Nhưng dù cố gắng bao nhiêu, thật sự cậu không thể để ‘Cô gái quần chấm bi tròn’ của cậu ra đi được.
Và bây giờ đã tới lúc, cậu sẽ không bỏ chạy nữa, cậu muốn chia sẻ cả cuộc đời cậu với Mikan. Cậu muốn cô chỉ là của cậu. Cậu thật sự không thể tưởng tượng được cuộc đời cậu sẽ ra sao nếu không có cô. Cậu tự hỏi Mikan sẽ xử sự ra sao nếu biết món quà sinh nhật cậu tặng cô thật sự là nhẫn đính hôn. Natsume cười toe toét(Shock!!!) và đi đến tiệc sinh nhật Mikan. Cậu nghĩ, có lẽ cậu nên cướp thêm một nụ hôn nữa của Mikan.
“Mikan sao cậu lại chạy thế kia? Mặt cậu đỏ quá. Cậu có sao không!?” Nonoko lo lắng hỏi
“Tớ không sao, chỉ là…” Mikan chợt nhớ đến việc giữa cô và Natsume, mặt cô đỏ lựng
“Vậy à, này cậu biết không? Misaki-senpai và Tsubasa-sempai tới rồi, cả Narumi-sensei nữa” Nonoko thích thú nói, kéo Mikan đi
“Dì Mikan, chúc mừng sinh nhật!” Một cô bé dễ thương hét toáng lên, ôm chặt lấy chân Mikan
“Ôi! Miyuki, dì nhớ cháu quá. Cháu đã lớn lên rất nhiều!” Mikan nhấc bổng cô bé lên, ôm chầm lấy. Miyuki là con gái của Tsubasa-sempai và Misaki-senpai. Misaki-senpai mang thai Miyu ki trước khi tốt nghiệp 1 năm(Nghĩa là 17 tuổi theo fic này). Lúc biết tin này, toàn bộ mọi người không lấy làm lạ khi ở học viện này, người ta yêu người cùng là Alice cũng kông hiếm.
“Dì! Papa nói con sẽ được đi học ở học viện vào năm sau” Miyuki ôm chặt lấy mẹ đỡ đầu của cô bé
“Ah! Thầy thật sự rất muốn Miyuki được học ở lớp A” Narumi-sensei bỗng xen vào câu chuyện
“Ồ, thật sự thì Tsubasa không muốn cho con bé đi. Anh ấy sợ Miyukichan sẽ gặp rắc rối” Misaki-senpai trả lời
“Thật sự thì anh nghĩ con bé giống hệt người mẹ hay gây rắc rối của mình” Tsubasa-sempai giễu
Misaki-senpai lập tức kí đầu chồng mình một cách tức tối trong khi mọi người đều cười rộ lên
“Mikan, cậu có chiếc nhẫn đẹp quá!” Anna trầm trồ. Mọi người lập tức tập trung về phía Mikan
“Viên kim cương lớn quá, tớ nghĩ chắc mắt mình sẽ lóa nếu cứ nhìn nó mãi” Permy kêu lên
“À, nó là của Natsume” Mikan trả lời, mắt nhìn vào chiếc nhẫn
“CÁI GÌ!!!” Permy thở dốc, mọi người sững sờ
“Vậy là… Mikan, cậu và Natsume…” Nonoko bỏ lửng câu nói
“LÀ quà sinh nhật của Natsume. Cậu ấy nói, cậu ấy nhớ tới tớ khi nhìn thấy chiếc nhẫn”
“Nhưng Mikan, cậu biết ý nghĩa của việc này chứ…!?” Nonoko hỏi
“Hả!? Tớ không hiểu…” Mikan trả lời
“Mikan! Đồ ngốc! Cậu phải biết rằng ki một chàng trai trao cho một cô gái một chiếc nhẫn, và nếu cô ấy chấp nhận. Điều đó có nghĩa là họ đã đính hôn” Hotaru bắt đầu ‘thuyết giáo’
“CÁI GÌ!? Natsume!!! Cậu ta nhất định là đang chơi khăm tớ mà!!!” Mikan hét lên một cách giận dữ
“Nhưng đó có khi chỉ là một món quà của Natsume” Koko hớn hở
“Yeah! Chắc chắn là như vậy! Họ không thể có nụ hôn ước hẹn được!” Permy cười
Mikan có thể cảm thấy quai hàm của mình chạm tới cả sàn nhà, mặt cô đỏ lựng khi nhớ đến cái cảm giác môi Natsume chạm vào môi cô… Mọi người nhìn chăm chú vào khuôn mặt Mikan
“Em nghĩ em có thể xỉu ngay bây giờ…” Permy than vãn. Dường như, Narumi-sensei là người đầu tiên ‘vượt qua’ khỏi cú shock đó, thầ lên tiếng
“Chúc mừng! Mikan. Thầy luôn biết hai em thuộc veef nhau mà, chính vì vậy thầy mới để Natsume trở thành bạn học tập của em” Narumi-sensei cười toe
“OI! Xin chúc mừng em, Mikan. Anh phải thừa nhận rằng anh đã nghĩ điều này kông thể xảy ra được. Em chẳng phải rất ghét cậu ta đó sao? Ôi, tình yêu khiến con người ta phải thay đổi!” Tsubasa-sempai vỗ lưng Mikan
“Nhưng…” Mikan không biết nên nói gì, cô cảm thấy có cái gì ở cổ họg khiến cô không nói nên lời.
“Mikan! Bọn tớ không bao giờ nghĩ rằng cậu là người đầu tiên lên xe hoa đâu đấy! Nhưng tớ thật sự chúc cậu hạnh phúc. Chắc chắn, cậu phải để bọn tớ chuẩn bị đám cưới cho cậu đấy nhé!!!” Nonoko, Permy và Anna vui sướng thốt lên.
“Tớ nghĩ bữa tiệc này chúc mừng cả hai sự kiện cùng một lúc đấy! Tớ thật sự rất hạnh phúc khi biết cả hai người bạn thân của mình đính hôn…”. Ruka góp lời
“Mika, thật tốt vì rốt cuộc cũng có người rước cậu đi khỏi tay tớ” Hotarru nói, đooi mắt của cô thể hiện rõ điều đó: hạnh phúc
“Nhưng, mọi người…” Mikan muốn nói nhưng không thể. Chợt…
“Mọi người, nhìn kìa! Là Natsume đấy!” Koko hét lên
“Natsume, cuối cùng cậu cũng đã cầu hôn với Mikan…” Ruka vui sướng, vỗ vai Natsume
“Ôi! Natsume, thầy biết sắp tới ngày tốt nghiệp. Chắc hẳn em không muốn mất Mikan phải không?...” Thầy Natsume than thở
Mikan chậm rãi quay mặt về phía Natsume. Hai người nhìn nhau. Gương mặt của cậu thật khó đoán
“Natsume” Mikan gọi cậu một cách từ tốn, nhưng trong lòng, cô đang hết sức kiềm chế
“Mikan” Natsume trả lời
“Natsume” Oh, boy. Không còn nghi ngờ gì nữa lần này, giọng Mikan đầy mùi đe dọa
“Mikan” Natsume trả lời cô với một nụ cười
“Natsume!!!” Mikan hét toáng lên, tay cô chộp lấy khẩu súng Baka của Hotaru, chạy tới chô Natsume.
Natsume thấy thế, liền chạy trối chêt
Mọi người còn lại nhìn về phía bóng hai người họ, thở dài. Miệng mở rộng hết cỡ vì cảnh tượng vừa mới xảy ra.
“Tớ thật sự nghĩ lần này là sự thật…” Anna lắc đầu ngao ngán
“Điều đó quá hiển nhiên, hai người họ thật xứng đôi” Permy thở dài
“Lũ ngốc!” Hotaru tiếp lời
“Ôi! Đừng vội nản thế các em. Chúng ta đều biết điiều đó sẽ đến sớm thôi” Narumi-sensei nói. Mọi người đều gật đầu tán thành.

Hết chap một.
Mọi người thấy thế nào, có được không?
À mà nếu có ai than, hỏi tại sao lại cảnh báo trước thì cứ chờ chap sau đi, nhá. Còn nhiều cái thú vị lắm
*Thoát ra*
Quên
*Quay lại, đăng nhập*
Mọi người vô đọc nhớ cái thanh này nhé. Đây này, nhớ bấm nghe chưa

|
|
|
|
|
V
Về Đầu Trang Go down
 
Hạnh phúc mãi mãi về sau
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥♥♥ [A]cademy [A]lice ♥♥♥ :: Thư viện :: Truyện chữ-
Chuyển đến